Thứ Bảy, 28 tháng 7, 2012

Tình


Tác giả: Tử Mộc
Thể loại: Huyền huyễn, đam mỹ (boy xboy) 
Khuyến cáo: Nếu ai dị ứng thể loại boy xboy thì làm ơn back. 


Tiết tử
Bầu trời xanh biếc, một bầy chim tước bay vụt qua. Phía dưới là cánh rừng bạt ngàn cây xanh kéo dài tới tận chân trời…

Oa…

Oa…

<<Con ơi, ngoan nào. Mẹ xin lỗi vì  không thể ở  bên con. Con nhất định phải sống khoẻ mạnh, phải hạnh phúc nhé.>>

Người phụ nữ với mái tóc đen, dài mượt như dải sao đêm, cúi đầu hôn lên trán đứa trẻ.

<< Thần thụ, cầu xin người, hãy bảo vệ đứa con của ta.>>

“Oe…Oe…”

<<Con yêu, mẹ xin lỗi. Mẹ không thể ở bên con. Tha thứ cho mẹ, mẹ chỉ có thể làm như vậy.Tha thứ cho mẹ.....>>

Quay lưng, tấm lưng gầy yếu run lên theo từng tiếng nấc. Người phụ nữ chật vật chạy khỏi nơi đó. Bà ta băng nhanh qua những bụi cây, chạy qua những con suối nhỏ, chân giẫm lên những hòn đá sắc nhọn, chạy… chạy mãi…chạy mãi.....Con đường gồ ghề nhuộm đỏ huyết hoa..... Người phụ nữ vẫn chạy, chân tay không còn cảm giác, bên tai vẫn vang vọng tiếng khóc của đứa trẻ, nước mắt tuôn rơi.

Vèo… Một mũi tên bay xuyên qua rừng cây, cắm thẳng vào ngực người phụ nữ đáng thương. Nàng ngã xuống, nằm trên mặt đất lạnh lẽo. Bên tai vang vọng tiếng khóc của đứa con thơ. <<Không biết.... ta đã chạy đủ xa chưa? Cầu thần linh. Hãy bảo vệ con ta. Phong. Con nhất định phải sống sót. Nhất định.....>>

Dòng huyết tinh đỏ thẫm. Nở rực nơi khóe mắt.

“ Đứa nhỏ đâu rồi, đứa con của hắn, kẻ ngu xuẩn kia đâu rồi?” Một trung niên nam tử cưỡi trên  con chiến mã cao lớn chạy tới.

“Bẩm, thủ lĩnh, không thấy đứa trẻ đâu cả.”

“Một lũ phế vật vô dụng, chỉ là một ả đàn bà và  một đứa trẻ mà không bắt được.”

Cả đoàn người run rẩy quỳ rạp trước chân gã trung niên đó.

“Tất cả tìm kiếm cho ta.!”

Bánh xe vận mệnh.....
Bắt đầu quay.....
.
.
.
Dưới tán hoa màu tím rực sáng một vùng trời, một đứa nhỏ tầm sáu tuổi, vận bộ quần áo vải  thô nằm vắt vẻo trên một cành cao của tán cây.

“Thần Thụ, bọn hắn bảo con người không thể tới gần ngươi, ngươi là vị thần thiêng liêng bảo vệ tất cả các bộ tộc trong khu rừng này, con người không thể làm ô uế ngươi. Nhưng ta lại được đặt ở dưới ngươi, ta lại được ngươi bảo vệ, ngươi nói xem, ta không thể tới gần ngươi ư?”

“Thần thụ này. Tên ngươi nghe thật không hay chút nào. Ta gọi ngươi là Tử Mộc nhé. Tử - Tím, Tử - Sinh, Tử - Tử. Ngươi - kẻ nắm giữ vận mệnh cả bầu trời nơi này. Được không ?>>

Dưới tán cây, một đứa trẻ híp mắt cười. Nắng ban mai rọi lên khuôn mặt đứa trẻ ánh  sáng chan hòa.
.
.
.
“Tử Mộc à, hôm nay A Mao gọi ta là ngu ngốc, mắng ta là dã tiểu tử không có cha mẹ… Ta đánh hắn, ta đánh hắn rất đau, chắc mai hắn vẫn phải nằm giường đó. Ha..ha..”

“Tại sao, ta đánh thắng hắn, ta ngoan ngoãn, ta hư hỏng nhưng cũng không có ai để ý tới ta.”

“Tại sao cha mẹ ta lại không cần ta? Tại sao không để ta cứ vậy mà biến mất không tồn tại trên cõi đời này?”

“Tại sao, bọn A Mao, A Tứ lại có thể được cha mẹ yêu thương, tại sao ta lại không được?”

Trên khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn căng mọng nước, đôi môi chúm chím hồng hồng, từng khoả nước mắt rơi.. rơi.. chúng như những viên chân trâu rạng rỡ vào buổi bình minh nhưng lại khiến người ta vô cùng đau lòng.
.
.
.
“ Tử Mộc à, hôm nay ta đã bắt được một con dã lang, nó vô cùng to, vô cùng dũng mãnh nha. Tất cả mọi người đều vây quanh ta, hỏi ta làm sao bắt được nó đó.”

Đôi môi hồng cười rộ lên nụ cười thản nhiên. Khuôn mặt non nớt đáng yêu ngày nào đã có vẻ chững chạc nhưng vẫn mang một vẻ đẹp khiến  người ta nhìn vào  vừa ghen tị vừa thèm muốn. Khuôn mặt tựa thiên sứ mang vẻ băng lãnh chỉ khi nào nằm dưới gốc thần thụ mới cảm nhận được chút độ ấm.

“Tử Mộc, ngươi nói xem, nếu ta bắt được con mãnh hổ phía tây bên kia, cha mẹ ta biết có vui không? Họ có hãnh diện vì ta không? Còn ngươi, ngươi hẳn phải hãnh diện vì ta lắm nhỉ?”

“Tử Mộc à, Ta không cần ai hết, không cần ai quan tâm ta, không cần ai yêu thương ta. Nhưng ngươi phải luôn ở bên ta, luôn ủng hộ ta nhé.”

Khuôn mặt lại phủ lên một tầng băng lãnh vốn có, nhưng đôi mắt đó cho dù lạnh lùng cùng lãnh đạm, trong nó vẫn có một niềm khao khát mãnh liệt, một niềm khao khát khó có thể dập tắt bởi bất cứ thứ gì.

“Muộn rồi, ta về đây. Lần sau gặp lại ngươi nhé.”
.
.
.
“Tử Mộc à, tại sao con sông Rahu luôn tràn đầy nước nay lại cạn khô? Người ta bảo tại ngươi giận dữ, bởi ngươi không vui nên đã để dòng Rahu luôn tràn đầy nước giờ cạn khô. Không phải vậy đúng không, ngươi luôn yêu thương con người mà- cũng như ngươi luôn yêu thương ta mà. Phải không?”
.
.
“Tử Mộc à, Động vật đã chết rất nhiều rồi. Dân làng cũng sắp không chịu nổi rồi. Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao ngươi mới giúp họ có mưa, có nước đây ? ”
.
.
“Tử Mộc à, Sắp tới có một chuyện, ta không biết có nên nói với ngươi không? Thôi kệ, dân làng đã quyết định làm một lễ đại tế điển, họ sẽ tới gặp ngươi để cầu mưa. Ngươi hãy giúp họ nhé. Hì…hì… Trong thời gian này, ta không thể bên ngươi, ta sẽ rất nhớ ngươi đấy. Ngươi cũng phải nhớ ta biết không. Phải bảo hộ ta đó.”
.
.
<<Thượng thiên…
Trời cao có mắt…
Chúng con luôn kính người…
Chúng con luôn không quên người…
Không biết…
Chúng con phạm phải lỗi lầm gì…
Xin người hãy tha thứ cho chúng con…
Nay, chúng con xin lập đàn tế lễ…
Cầu người phù hộ chúng con..
Cầu người đưa nguồn nước trở về với chúng con…
Chúng con xin đưa ra đứa con..
Đứa con được tìm thấy dưới chân thần…
Xin đưa trả người…
Xin người hãy cho chúng con nguồn nước
.
.
.
>>
Ngọn lửa rực đỏ một vùng trời, không kẻ nào dám tới gần. Trên đó. Giữa dàn tế điển. Giữa ngọn lửa rực sáng như con mãnh thú gào thét đỏ thẫm cả một khoảng trời. Một con người đứng đó ,mỉm cười, trên mặt mang theo một tầng băng lãnh.

Giữa thiên không, một giọng ca vang lên, giọng ca trầm ấm, vang vọng len lỏi vào trái tim từng người đứng dưới dàn hỏa thiêu. Ngọn lửa như thiêu, như đốt, như cuốn lấy người thanh niên ấy. Ngọn lửa bốc lên không có gì có thể ngăn cản được, mang theo sự ngạo nghễ, theo nỗi đau, theo tình yêu…

<<Ta. Phong.  Từ nay không nợ các ngươi, toàn bộ trả hết cho các ngươi. Tử Mộc, ta đến với ngươi đây.>>

Bầu trời đỏ rực, mây đen kéo tới, nhưng không kịp

Tất cả đã quá muộn.

Khoảng không, gốc cây thần thụ, vẫn màu tím ấy, màu tím không bao giờ thay đổi, hoa bay theo gió, như níu kéo điều gì, như theo đuổi điều gì. Ngọn lửa vẫn bốc cao, vẫn thiêu đốt hết thảy. Một đoàn người quỳ lạy xa xa mong cầu điều gì đó tới…
.
.
.
Nguồn: Ngân Phong Các


Không có nhận xét nào: